Đời người
như chiếc lá.
Thương nhớ vô cùng, Duy ơi !
Trong nỗi đau thương ngút ngàn, Chú tự nhủ
lòng là không viết một dòng nào trước tang
thương mất mát này của con.
Bởi khi viết, lòng Chú sẽ thêm đau khi hình ảnh
đầy thân thương ngày nào của con lại tìm về
... Và khi viết, những dòng thư này sẽ được
lưu gjữ lại, để rồi sẽ làm buốt
nhói thêm cho người ở lại.
Nhưng xa xuôi cách trở vạn dặm đường, biết
làm gì hơn khi ngày đêm Chú ngồi đây để hướng
lòng về nơi mà con đang nằm đó. Nơi, mà chỉ
còn mấy tiếng đồnng hồ nữa là con mãi mãi ra
đi. Cuộc đi xa, con không có ngày trở lại.
Thử hỏi, khắp Hoàn Cầu từ Á sang Âu, có cuộc
tiễn đưa nào mà nước mắt không rơi, có cuộc
ra đi nào mà không vấn vương, không thương nhớ
ngậm ngùi. Nên Chú viết vội đôi dòng thư để
gởi đến cùng con, như kịp thắp nén
hương để tiễn đưa con lần cuối
về nơi An Nghỉ Cuối Cùng !!!!!
Nhìn lại tháng ngày đã qua. Cuộc đời, ai cũng
có một lần bước xuống con Đò Tạo Hóa.
Và đời Chú có biết bao lần tiễn đưa
người thân về nơi chốn Hư Vô, nhưng
chưa lần nào Chú phải rơi nhiều nước mắt
như lần này của con. Phải chăng, do không chuẩn
bị tâm lý trước sự ra đi quá đường
đột và đầy tức tưởi của con. Ra
đi, cuộc đời đã buộc con để lại:
Tất cả những yêu thương mà suốt gần ba
mươi năm trời hiện diện trên cỏi đời
này con có được. Ấy thế, mà không kịp một
lời chia tay nhắn gữi lại. Sao vội vàng và tàn nhẫn
đến thế, Định Mệnh ơi !!!!!!!
Suốt những ngày qua, Ba Mẹ của con và các em Khanh,
Thông, Minh cùng với gia đình Cô Liêm Tú, Chú Sanh, Anh Hải,
Anh Hoàng, Chị Chung, Anh Huấn, Chị Thùy Trang, Chị
Thùy Vân, Em Thuận, Trâm .... cùng bao nhiêu người thân khác
và bạn bè chí thân của con. Tất cà, đều cố gắng
đến kiệt sức khi ngày đêm túc trực bên
giường bệnh, quyết giành giật lại sự sống
còn cho con, nhằm đem con về lại với cuộc
đời này mà không được, đành bất lực
buông tay phó thác cuộc đời con cho định mệnh.
Khóc con, nước mắt như đã cạn dòng, con có biết
không, Duy ơi !!!!!!!!!
Con ra đi, khi bao khát vọng đang còn dang dỡ, bao hoài bảo
của cuộc đời chưa kịp dựng xây ...
Con ra đi, khi hạnh phúc đầu đời đang chớm
nỡ với người con gái mà con một lòng yêu
thương. Người mà con đã thực sự nắm
tay để cùng bước đi trên con đường
đời. Người mà con đã Thề Non Hẹn
Biển để Kết Tóc Xe Duyên.... Trong
đớn đau, Trâm - người yêu thương của
con, đã gào khóc gọi tên con đến ngàn lần. Ra
đi, con đã thực sự để lại: Bông Hoa
đang thời phơi phới - chơi vơi giữa dòng
đời.
Con ra đi khi hạnh phúc đang lúc tràn tới, cùng bao hứa
hẹn tương lai đang lúc tìm về trong ngôi nhà mới
của gia đình con. Vậy mà trong khoãng khắc, oan khiên
đã làm đảo lộn đi tất cả những gì
đang có ở nơi đây, nghịch cảnh đã lấy
đi bao chan chứa yêu thương của ngày nào, để
lại sẽ là những tiếng thờ dài, than khóc,
thương đau !!!
Chú nhớ, chỉ mấy ngày đây thôi khi chú gọi về nói chuyện cùng Ba của
con, Chú nghe rất rỏ tiếng reo vui vang vọng khắp
căn nhà, làm Chú cũng thấy hạnh phúc theo. Qua làn sóng điện, Ba con nhấn mạnh đến mấy lần:
Là sang năm đám cưới cu Duy, chú phải về
dự nghen .... Ấy thế mà bây giờ, nước mắt
đã trào tuôn cùng tiếng khóc
than đầy ai oán vọng đến tận Trời xanh,
nghe thật não lòng chua chát, Duy ơi !!!!!
Trước tang thương mà con
gặp
phải. Từ nơi chốn xa quê
này đâu chỉ một
mình Chú khóc, mà Cô Chánh, Cô Tảo, Bác Bảnh, Thím Vân, Chị
Hường, Chị Sáu .......cùng bao nhiêu người thân
khác, đều nghẹn ngào trong nức nỡ khi thông báo
cùng nhau Tin Con Không Còn Nữa !!!!!
Anh Sơn, người rất
mực thương con. Hay tin
con mất
đã gục đầu trên tay lái
để khóc khi đang trong một
thương vụ từ
Đà lạt về Quy nhơn, đành phải bỏ
dở chuyến đi giữa chừng
để về cho kịp mà gặp con lần cuối, con
có biết không???
Còn bé Thùy Vân nữa, Người chị đầy tâm đắc
của con cũng giọt ngắn
giọt dài suốt những ngày qua. Kể từ khi con lâm nạn,
chị đã Email cho Chú để
thúc dục mọi người cùng nhau cầu nguyện cho
con, hy vọng có được phép lạ để mà cứu
con. Vậy mà Trời cao vẩn vô tình nguẫn mặt, quay
lưng để định mệnh
cướp mất đi cuộc đời
con, Duy ơi !!!!!
Bạn bè chí thân của con, tất cả đều bàng
hoàng trước tin con lâm nạn, biết bao đứa
đã tìm về với
con từ những ngày đầu và những ngày qua, rồi
cũng chỉ biết
cúi đầu than khóc khi sinh mạng của con đã vượt ra khỏi tầm tay trong sự cố
gắng của mọi người.
Bà con nội ngoại thân thích xa gần, gia đình tiền thông gia cùng bà con khu phố, xóm làng cùng
những người thân quen đều sụt sùi thổn
thức trước tang thương quá lớn lao này
của con và gia đình.
Còn Bà Ngoại của con nữa, người đã gần gủi bên con từ thưở con mới
lọt lòng, nay làm sao chịu đựng nổi cảnh mất
mát lớn lao này. Cuộc đời sao những đắng
cay, khi Người tóc bạc - khóc người tóc
xanh.
Nay không còn con nữa, ai là người chỉ bảo thêm
cho các em: Khanh, Thông và Minh đây, Dù đã lớn nhưng các em vẫn còn khờ
dại khi đường đời phía trước còn lắm
núi nhiều sông, đây là một mất
mát lớn không cùng tận, không gì bù đắp được
cho gia đình con, con có biết, Duy
ơi !!!
Linh Hồn con như đang còn quanh quẩn đâu đây, chắc con nghe thấy rỏ: Người thân từ
khắp bốn phương trời đã về đến nơi đây, người không về được thì cũng hướng lòng về, để khóc cho con và
khóc cho gia đình con trước
tang thương ngút ngàn này.
Khóc, vì gia đình của con: Hạnh
phúc chưa kịp hé mỡ thì tai ương ập đến. Nước mắt tuôn rơi - Nụ cười đã khép lại, đau thương ngập trời,
Bi ơi!!!!!!!
Định
mệnh sao đầy oan khiên nghiệt ngã, con đâu có tội tình gì, sao lại cướp đi cuộc đời của con từ cánh cửa
đầy yêu thương đang rộng mỡ để đón con vào !!!
Thật đáng trách, kẽ
đã vô trách nhiệm, coi
thường pháp luật, coi thường mạng sống
đã gây nên nông nỗi này cho
con .
Chú biết, thời gian tới là những
tháng ngày đầy khó khăn nhất đang chờ đón gia đình con, Sống Khôn Thác
Thiêng, con nhớ phù hộ cho mọi người sớm
lấy lại thăng bằng, tiếp thêm sinh khí để
gia đình con còn tiếp bước, khi dòng đời không ngừng
đẩy xô về phía trước, nghen Duy !!!
Càng viết, lòng Chú càng thêm nặng trĩu, nước mắt
không ngừng rơi, sự xúc động luôn bị dồn
nén khi gỏ lên từng con chữ trên bàn phím máy vi tính để
hoàn thiện bức thư này cho con. với hy vọng kịp
để đọc cho con nghe lần cuối, như lời
tiễn biệt cùng con từ nơi chốn xa quê này.
Đau lòng quá, tiếc thương con vô cùng, Duy ơi
!!!!!!!!!!!!!!!!
Đà Nẵng, trời ngày mai nắng đẹp dịu
dàng sẽ tiễn bước con đi về với Quê
Hương Quảng Trị, đó cũng là nơi mà con
đã oa oa đã cất tiếng khóc đầu tiên chào
đời, cùng những ngọt bùi con lớn lên cùng Năm
Tháng. Nay mệnh bạc, con trở về để sưởi
ấm lại những thân thương trong vòng tay của
Ông Bà cùng bao nhiêu người thân khuất bóng khác. Tất cả
đang chờ đón con nơi cõi xa xăm ....
Ngoài kia, Quảng Trị, bây giờ đang trong Mùa Đông
giá. Người thân, bà con làng xóm, bạn bè bằng hữu
cùng Đất Mẹ Cửa Việt đang buốt lạnh
đợi đón con về để gặp con lần cuối.
Về quê, xe sẽ chạy chậm lại để con
thêm được một lần. Lần cuối, từ
giã những nơi chốn thân quen, nhớ ghi cho hết những
yêu thương mà hơn một vạn ngày qua con đã hiện
diện trên cỏi đời này, dù nghèo nàn nhưng cuộc
đời ngắn ngủi con đã có được,
để làm hành trang tiếp bước đi xa, nghe thật
nặng lòng quá, phải không Duy !!!!
Con về dưới trời mưa giá lạnh, cái đau
thương, cái tiếc nhớ, cùng thổn thức ngậm
ngùi ....... càng tái tê thêm lòng người.
Trời sầu muôn nổi ai bi
Khóc người mệnh bạc
ra đi muôn đời.
Chúc con "Thượng Lộ Bình An" về nơi An Nghĩ
Cuối Cùng.
Đúng vậy, đời con
như chiếc lá, lìa cành bởi cơn gió oan khiên !!!!
Vĩnh biệt con
Vĩnh biệt.
Một Ngày Mùa Đông
Oxnard, December 14, 2011
Chú: VanThiep Nguyen Cong.
Email: vanthiep62@gmail.com
* Bi là tên
thường gọi ở nhà.*
***********************************