Thư gởi con gái yêu Thùy Đoan 10-29-68 - 6-17-10

 

 

Tháng 6 định mệnh

 Tháng 6 nhạt mưa, mưa ướt mềm môi em ...
 Trời mênh mang xơa kín bờ mi ngoan ...
 
(T́nh khúc tháng sáu N.T.M)

 

Mẹ làm sao quên được h́nh ảnh con ôm đàn guitar tóc xơa ngang vai nheo mắt cười với mẹ sau câu hát thật lăng mạn và dễ thương thế nào! Con và mẹ đều yêu bài hát này nhưng có ngờ đâu tháng 6 lại là tháng oan nghiệt con ơi! Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên gặp con năm 94 nói "Cô bé này c̣n bé quá mà đă thích hát nhạc t́nh..." Ông có biết đâu lúc đó con có gia đ́nh rồi đó. Trời! bài "T́nh khúc tháng 6" đă coi như bài hát định mệnh, mỗi lần nghe lại hoặc lẩm nhẩm hát để nghĩ tới con là nước mắt dàn dụa, tay chân run rẩy, mẹ lại nhớ câu thơ của Hàn Mạc Tử

Nhớ lắm lúc như si như dại,
  Nhớ làm sao bại hoại chân tay.

Con đă ra đi đột ngột sau một cơn nhức đầu mà mẹ nghĩ không biết có phải v́ số mệnh hay v́ mọi người đă không cứu được con của mẹ!! Mẹ chỉ biết rằng khi bác sĩ tại bệnh viện thuộc thành phố Camarillo hốt hoảng nói với mẹ "She looks too young. She looks very beautiful"! thế là mẹ ngất luôn v́ mẹ biết đó là lời tiếc nuối!!

Chỉ c̣n vài ngày nữa là đến ngày giỗ đầu của con, con ơi! mẹ sợ hăi khi phải nói tới chữ "giỗ". Trời ơi! tại sao vậy? tại sao con đang khỏe mạnh, vui tươi mà con lại ra đi để lại nỗi đau tột cùng cho mẹ, bố, em, chồng và con của con, họ hàng, bạn bè biết bao nhiêu người yêu thương con. Sau khi con nằm xuống mẹ mới biết rằng con gái của mẹ có rất nhiều người thương quư, trong cơn đau xót mẹ c̣n lờ mờ thấy niềm hănh diện v́ đă có con trong đời. Đúng vậy, con gái của mẹ rất hiếu thảo, chưa bao giờ con làm bố mẹ phải phiền ḷng, con yêu bố mẹ cả từ những cái khó của bố mẹ, có khi cả từ những cái sai nữa chứ! Dù phải hay trái bao giờ con cũng xin lỗi, miễn sao bố mẹ vui ḷng. Đối với chồng con cũng hết sức nhẫn nhịn, thương yêu, chiều chuộng, không bao giờ đ̣i hỏi điều ǵ, lúc nào cũng vui vẻ chấp nhận dù có gặp trở ngại thế nào đi nữa! Mẹ thấy con dạy dỗ con của con thật tỉ mỉ và cẩn thận nên con bé ngoan và học rất giỏi tuy nhiên ViVi tính t́nh cứng cỏi hơn con, đó có thể là điều tốt cho con bé v́ nó mất con quá sớm nếu không strong th́ làm sao chịu được khi không có con bên đời! Mẹ vẫn nhớ rất rơ giây phút hoảng hốt của cả gia đ́nh ta khi bác sĩ cho biết con đă bị brain dead, chồng con nói như hét lên "Mẹ ơi! mẹ hăy dạy ViVi như mẹ đă dạy dỗ Đoan, con sẽ thay Đoan để săn sóc bố mẹ".

Trong cơn kinh hoàng đó mẹ vẫn nghe và vẫn văng vẳng bên tai mẹ hoài...

 

Em trai con nó khóc nức nở và nói với con "Chị ơi! Chị là chị mà c̣n là mẹ của em nữa" thật đúng v́ con nhường nhịn lo lắng cho nó hết ḷng. Mẹ c̣n nhớ chị em con rất thương yêu nhau; ríu rít chuyện tṛ, tâm sự chẳng bao giờ có xích mích, những lần con gọi phone sau bữa ăn tối, thường th́ Lu tới ăn cơm với bố mẹ nó cầm phone trêu con "Ở đây có phải là danh lam thắng cảnh đâu mà bà gọi hoài vậy?" (câu nói trong phim "T́nh buồn" của Quỳnh Dao con nhớ không?). Đầu giây bên kia mẹ nghe giọng cười khúc khích của con "Thằng khỉ, đưa phone cho mẹ đi!" thật là kỷ niệm dễ thương, nghĩ tới đây ruột mẹ đau thắt con ạ. Một ngày con gọi phone ít nhất 4 lần cho mẹ, sáng "vấn an" (v́ con nói như vậy) tối chúc mẹ ngủ ngon, c̣n 2 lần gọi nữa là giờ lunch và trên đường đi làm về...Mẹ vẫn bàng hoàng nhớ tới giọng nói nhí nhảnh nũng nịu mỗi buổi sáng "Mámi ơi! mámi đang làm ǵ đó, mámi ăn sáng chưa, hôm nay mámi và bố ăn ǵ buổi sáng...v...v..."
Bây giờ cứ tới những giờ con gọi phone mẹ đau đớn quá mặc dù đă 1 năm rồi!

Mẹ xin con tiếng cười ḍn,
Dù là trong mộng mẹ c̣n có con!
 
Con biết không? Mother's day vừa rồi, về tới nhà mẹ thấy ngoài cửa có một b́nh hoa lan xen lẫn hoa lyly rất đẹp, mẹ ngỡ ngàng gỡ tấm thiệp gắn trên b́nh hoa ra đọc, mẹ lạnh người v́ xúc động chợt nghĩ tới câu hát của nhạc sĩ TTT: "Tưởng người chết đi, nhưng không con lại về...." nét chữ ghi trên card không có dấu và là chữ viết của người ngoại quốc "I miss you. I love you so much, con xin lỗi đă không về thăm mẹ trong ngày này...Bố mẹ giữ ǵn sức khỏe nhé. Thương. Con gái của bố mẹ NTĐ." Nước mắt dàn dụa mẹ chạy tới tiệm hoa ghi đ/c ở trên để xem ai thay con làm điều này, th́ ra là con bé bạn thân yêu quí của con, mẹ khóc nức nở v́ biết được Đoan Thùy thương mẹ như thế nào! Con bé biết được nỗi đau đớn của mẹ trong ngày Mother's day nên đă cho mẹ cảm tưởng con đang đi công tác ở xa, xa lắm không về được nên gởi hoa về tặng mẹ, thật là dễ thương! Mẹ mất con nhưng giờ đây mẹ có thêm 2 đứa con gái ĐT và MA thay nhau an ủi bố mẹ nhất là mẹ thật cảm động vô cùng! Cả QT nữa chứ.


Mẹ c̣n nhớ lúc đứng bên con trong bệnh viện, ḥa thượng Thích Thông Hải (của tu viện An Lạc Ventura) nghẹn ngào giải thích pháp danh "Hải Chân Trang" thầy đặt cho con, thầy nói v́ con đoan trang, thùy mị, chân thật đúng với pháp danh của con. Ḥa thượng ca ngợi con là người đàn bà công dung ngôn hạnh, con làm nhiều công tác từ thiện, dạy "Việt ngữ về nguồn" những ngày chủ nhật, giúp việc chùa khi chùa cần tới...

Mẹ thấy đúng, này nhé con đi làm suốt ngày đưa đón con gái đi học, về nhà lo cơm nước trang hoàng dọn dẹp nhà cửa, với 1 mái nhà to rộng như nhà con mà lúc nào cũng tươm tất đến độ Tuấn bạn em con phải trầm trồ "nhà chị Đoan rộng, sạch và đẹp như 1 khách sạn" Mẹ biết con làm nhiều việc thiện nhưng âm thầm v́ ḷng từ tâm không cần ai biết, không cần ai hay, mẹ nhớ có hôm đi chợ với mẹ con thật vội vàng nhưng chợt thấy nhà sư áo vàng bưng quả con lại quay trở lại cúng dường mới an tâm ra xe...


Có lúc mẹ đă so sánh con như công nương Diana nhưng công nương Diana là người nổi tiếng, người đàn bà mà mẹ kính yêu đă ra đi lúc c̣n quá trẻ, c̣n con của mẹ th́ là 1 người đàn bà b́nh thường nhưng đă có một tấm ḷng từ bi rộng mở như công nương Diana và con cũng đă ra đi quá sớm như công nương Diana vậy.


Ông boss của con quí con như thế nào th́ con biết rồi đấy, người ngoại quốc mà thương con khóc như mưa, ông ta nói với mẹ rằng ngày hôm đó con nói con nhức đầu nhưng vẫn làm việc cho đến lúc con mệt quá th́ nói về sớm, thấy nét mắt con hơi tái nhưng ông ta không ngờ, thật có ai ngờ được! ông rất hối hận và giờ th́ ông ta để h́nh con trong office để hàng ngày mọi người nhớ tới con.

Con ơi! Cali sắp vào hạ hoa phượng tím nở rộ trên các con đường, đi tới đâu mẹ cũng nhớ con và sắc hoa tim tím, mẹ vẫn hàng tuần vài lần thăm con và mang hoa mầu tím mầu hồng cho con v́ mẹ biết con rất yêu bài "Ngàn thu áo tím" phải không con? Mỗi lần thăm con mẹ thường nói chuyện với con, rất nhiều lần mẹ khóc ru con với bài thơ mà mẹ rất yêu của chị Mai gửi cho con từ Pháp trong ngày con giă từ những người thân yêu:

Em đi trong nắng dịu dàng,
Mang theo từng giấc mộng vàng phù du.
Rồi đây trời sẽ vào thu
Bên gịng suối mộng mẹ ru êm đềm
Hoa mầu thạch thảo trao em,
Chị xin nguyện giữ t́nh em muôn đời.


Mẹ nh́n lên trời t́m nàng tiên của mẹ, mẹ nhớ đă lâu lắm th́ phải, hôm đó hát karaoke ở nhà, mẹ hát bài "Huyền thoại một chiều mưa" của nhạc sĩ TTT có câu hát cuối "Em ơi, nếu mà trời gọi về th́ tiên nữ về không"? Tự nhiên con hát tiếp theo và lắc lắc đầu rất nhí nhảnh dễ thương "Mỉm cười tiên nói tiên thích dương gian và tiên không về đâu!" Thế tại sao bây giờ tiên lại về trời, nàng tiên đáng yêu của mẹ đă quên lời hứa bay về trời để bố mẹ, gia đ́nh, bạn bè thân yêu đau xót nhớ thương!
Thôi mắt mẹ nḥa lệ rồi mẹ không viết được nữa v́ không nh́n thấy ǵ cả, mẹ cầu xin nàng tiên hăy thảnh thơi nơi miền tiên cảnh. Những lúc nhớ tiên mẹ chỉ c̣n biết "Nam mô a di đà Phật".
 
Một đêm trước ngày giỗ đầu con gái yêu. (6-5 Âm lịch)
 
Mẹ
Kim Lan