TƯỞNG NHỚ CỐ TRUNG ÚY VŨ CÔNG T̉NG
Tâm
An ĐVH
Chiều
thứ Năm ngày 7 tháng 5, 2009, hàng trăn thân nhân và thân
hữu đă đến Nhà Quàn Bastian & Perrott để
viếng thăm lần cuối cũng như tham dự
Lễ Phủ Cờ cho cố Trung úy Vũ Công Ṭng, người
đă vĩnh viễn giă từ cơi tạm nhân gian vào lúc 4
giờ sáng ngày 29 tháng 4 năm 2009.
Trước
khi ra đi, anh Giuse Vũ Công Ṭng đă di ngôn cho người
vợ hiền là chị Laurence Hoàng Thị Hạnh cùng các
con hăy dùng số tiền phúng điếu
trong tang lễ để giúp cho các Thương Phế Binh
VNCH & Quả Phụ đang sống đói nghèo, cơ
cực tại quê nhà.
Anh
chị Vũ Công Ṭng thuộc Cộng Đoàn Đức
Mẹ La Vang, chị Hạnh là cô giáo dạy giáo lư cho các
cháu thiếu nhi hàng tuần trong 10 năm qua nên hầu như
những người trong Cộng Đoàn không ai xa lạ.
Anh Ṭng cũng là một tay quần vợt (tennis) thường
cùng với nhóm tennis tranh tài vào cuối tuần tại sân
tennis Winnetka nên cũng khá đông bạn hữu. Tuy nhiên
những người ngoài Cộng Đoàn cũng như
không đánh quần vợt th́ vẫn c̣n xa lạ với
anh Vũ Công Ṭng, và tôi cũng chính là một người
trong số đó.
Tôi
gặp anh Ṭng lần cuối cùng vào trước ngày tổ
chức Lễ Tưởng Niệm Quốc Hận 30/4/2009
tại khu thương mại VN ở Reseda.
Anh
Ṭng xuất thân từ khóa 26 Thủ Đức, sau đó
quay lại quân trường thụ huấn thêm khóa Đại
Đội trưởng (khóa 2/68), cũng cùng khóa với
nhiều anh em cựu chiến sĩ VNCH trong vùng San Fernando
Valley và phụ cận.
Chúng
tôi cùng lứa tuổi bên trời lận đận, ngày quê
hương miền nam máu lửa ngập trời v́
cộng sản phương Bắc quyết tâm thôn tính
miền Nam bằng vũ lực, chúng tôi trong lứa
tuổi thanh niên đă xếp bút nghiên làm nhiệm vụ người
trai thời loạn, có đứa t́nh nguyện, có đứa
theo lệnh động viên bước vào cuộc chiến
khi chưa có chút kinh nghiệm nào về cuộc đời
trước mặt.
Từ
sau Mậu Thân (1968) chiến trận ngày thêm khốc
liệt, ra khỏi quân trường về đơn
vị mới là đụng trận ngay với quân thù, có đứa
đă nằm xuống ngay trận đầu tiên, có đứa
cụt tay, mù mắt khi mới 20 tuổi đầu,
buổi sáng 40 thằng xung phong, buổi chiều chỉ c̣n
20 đứa.... nói sao hết những tang thương mà
lứa tuổi bên trời lận đận chúng tôi đă
gánh chịu.
Chiến
tranh kết thúc, trớ trêu thay miền Bắc bạo tàn
lại là người thắng cuộc. Những người
lính miền Nam “bên trời lận đận” lại vào tù
lần nữa, có đứa cả chục năm tù đày
tại các vùng rừng thiêng nước độc dù
chỉ là cấp úy. Ra khỏi tù thằng nào cũng ngót
nghét 40... tóc đă bắt đầu nhuốm bạc v́
những bất hạnh chụp xuống đầu trong
bao nhiêu năm qua.
Ngày
đầu tiên được chào Quốc Kỳ VNCH
tại trại tị nạn Palawan, Phi Luật Tân 30 năm
trước, thằng bạn và tôi đă nghẹn ngào rơi
nước mắt, cứ tưởng ḿnh đang nằm
trong mơ v́ không bao giờ dám nghĩ có ngày lại được
cất tiếng hát Quốc Ca dưới lá Cờ Vàng 3
Sọc Đỏ phấp phới tung bay trước gió.
Nỗi
ḷng của lứa tuổi “bên trời lận đận”
cũng chính là nỗi ḷng của “những mảnh đời
dang dở” như trong bút kư chiến tranh của anh
Nguyễn Ngọc Minh, mũ xanh Tiểu đoàn 7, và chính
Vũ Công Ṭng cũng thương tích đầy người
nhưng may mắn c̣n sống sót sau cuộc chiến nên anh
rất thương cảm thân phận các anh em thương
phế binh c̣n kẹt lại ở quê nhà, sống cuộc đời
bất hạnh v́ không có những cơ may như các vị
H.O. được định cư tại nước
ngoài. Cộng Sản miền bắc vẫn xem họ là
kẻ thù, họ sống vất vưởng cho hết
kiếp con người. 20 tuổi vào lính, 21 tuổi cụt
chân, mù mắt, 55 tuổi (34 năm sau) c̣n lê lết tấm thân tàn đi bán vé số
hoặc vá lốp xe để kiếm sống qua ngày.... nói
sao cho hết nỗi đoạn trường!
Những
lời tâm sự trước ngày 30/4/2009 không ngờ
cũng là lần cuối, anh Ṭng qua đời chỉ
một vài ngày sau đó. Chúng tôi bàng hoàng khi được
tin anh vĩnh viễn ra đi... nhưng cảm động
nhất là di ngôn cuối cùng của anh “dành số
tiền phúng điếu để giúp đỡ cho các
TPB-VNCH đang c̣n sống đói khổ ở quê nhà.”
Hội
Cựu Chiến Sĩ VNCH vùng San Fernando Valley đă làm
lễ phủ cờ VNCH cho cố Trung úy Vũ Công Ṭng v́
những hy sinh của anh để bảo vệ miền
nam tự do, và nhất là anh vẫn không quên các bạn đồng
đội TPB bất hạnh trong những giây phút cuối
cùng của cuộc đời.
Anh
xứng đáng được phủ lá Cờ Vàng 3
Sọc Đỏ của Tổ Quốc, lá cờ tượng
trưng cho hồn thiêng sông núi, hàng triệu người đă
gục ngă để bảo vệ lá cờ thiêng liêng này.
Một
nghi lễ Phủ Cờ trang trọng, đúng lễ nghi
quân cách do Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH-SFV thực
hiện đă làm xúc động tất cả mọi người.
Tất cả những người tham dự tang lễ đă
cất tiếng hát Quốc Ca VNCH trong ngấn lệ,
từng lời, từng tiếng trong bài hát cũng là lư tưởng
mà anh Ṭng đă một đời tranh đấu.
Cuối
buổi lễ Hội Cựu Chiến Sĩ đă trao
lại lá cờ cho chị Hạnh, hiền thê của
anhVũ Công Ṭng, như một kỷ vật cuối cùng
của người bạn đời để lại
Nước
mắt lưng tṛng trong tiếng nấc nghẹn ngào
của người giao và người nhận, không gian như
ngưng đọng trong giờ phút thiêng liêng này, tiếng
khóc của chị Ṭng và các người
con của anh chị đă làm
̣a vỡ nỗi thương cảm của những người
tham dự, vài người đă lấy tay quệt nước
mắt trước h́nh ảnh xúc động này.
Chúng
tôi ra về mà ḷng vẫn bâng khuâng.... !
Cám
ơn anh Ṭng đă nghĩ đến những TPB dù anh đă
không c̣n trên nhân thế!
Tâm
An ĐVH