Ván Cờ Cuối Cùng
Cấp Úy chúng tôi nếu tŕnh diện tại
Sài G̣n th́ hầu hết đều bị đưa về
Trại Long Giao trong năm đầu (1975-1976) để từ
đây họ thanh lọc cho đi tù tiếp ở khắp
nơi từ
Ở Long Giao tương đối không phải
là nơi khỉ ho c̣ gáy nên việc lao động trong 6 ngày
một tuần phần lớn là trồng rau quả, đào
giếng, gánh nước tưới rau, gánh nước cho
nhà bếp. lấy củi từ các rừng cao su quanh đó
đem về trại bửa ra để nấu ăn
v.v... Nhờ chúng tôi c̣n trẻ, công việc không quá nặng
nhọc và c̣n được giữ tiền mà mỗi tuần
một ngày chúng tôi gom lại nhờ cán bộ quản giáo
ra ngoài mua thức ăn và vật dụng cần thiết (
dĩ nhiên là Cán Bộ đi mua có nói giá nào cũng chịu
), nên chúng tôi chưa xuống sức. Hơn nữa thuốc
men chúng tôi vẫn c̣n được cất giữ nên những
bệnh thông thường đều được các Bác
Sĩ Quân y của ta cùng ở tù hướng dẫn trị
liệu đều được khỏi. Nhưng v́ chế
độ ăn uống thay đổi, điều kiện
vệ sinh không thích hợp với cơ thể chịu đựng
nên các bệnh như dịch hạch, thương hàn, kiết
lỵ, phù thũng mặc sức hoành hành...mà trại th́ không
có thuốc chữa. Chúng tôi phải dùng tới các cây thuốc
Một tuần được thảnh thơi
ngày chủ nhật, chúng tôi quây quần cà phê, thuốc lá,
thuốc lào, hát ca, cờ tướng v.v...Thuở ấy tôi
là tay cờ tướng có hạng lại có máu cờ bạc
từ thời ông nội nên ít khi tôi đánh cờ tướng
khơi khơi với ai, một bàn cờ ít nhất phải
là lon sữa hay gói thuốc lá Vàm Cỏ hoặc mấy tán đường
thẻ (tất cả đều do trại phát mỗi tháng).
Vậy mà với anh tôi chịu khó hầu cờ
khơi khơi mỗi lần anh đến chơi. Điều
nầy thật ra cũng dễ hiểu v́ anh là tay cờ tướng
ngoại hạng, đánh ăn thua cờ bạc với anh
th́ tôi chỉ từ chết tới bị thương. Anh
khoảng ngoài năm mươi, dáng gầy gầy nói tiếng
Việt chưa sỏi lắm v́ anh là người Nùng từng
sống ở Chợ Lớn. Anh mang cấp Đại Úy ngành
an ninh quân báo. Anh trông rất hiền từ, tuy không cùng pḥng
nhưng thích tôi. Anh họ Lầu, tôi họ Mạch nên anh
nhận bà con Ba Tầu mặc dầu tôi chẳng " cỏn
" được một chữ nị ngộ ! Thật
ra tía tôi từng về Hồng Kông sống mười năm
với người cô để học tiếng Tàu, c̣n các
anh tôi th́ đều học trường Tàu Bác Ái Học Viện
ở Sài G̣n. Chỉ có tôi sống với cô dượng ở
Rạch Giá nên học từ Trường Nam Tiểu Học
tỉnh lỵ lên đến Trung Học Nguyễn Trung Trực
nên hóa ra Tàu mất gốc !
Anh nói anh đă từng hầu cờ với
danh thủ Hồng Kông Lư Chí Hải. Đánh cờ với
anh tôi học được những tuyệt chiêu dù anh chấp
tôi một con Ngựa mà tôi vẫn luôn luôn xính vính. Anh c̣n chỉ
tôi thế cờ tàn Ngựa Chốt thắng Bền Sĩ
Tượng hay là Huề tùy mỗi nước đi và mỗi
cách thủ ! Vậy mà chiều nay h́nh như anh có tâm sự
ǵ đó để thua tôi liên tiếp hai bàn. Anh nói anh được
tin vợ con anh đă về Hồng Kông. Anh không buồn và
cũng không vui. Không buồn v́ biết vợ con thoát nạn,
không vui vỉ biết bao giờ được trùng phùng !
Anh c̣n nói lơ mơ không biết có c̣n dịp nào để
đánh cờ với tôi nữa thôi !
Khuya hôm đó chúng tôi nghe tiếng la thất
thanh, rồi tiếng Cán Bộ gào thét chạy tới chạy
lui sầm sập. Chúng tôi chẳng hiểu chuyện ǵ xảy
ra. Tới sáng khi tập hợp chúng tôi mới được
biết anh đă dùng rựa chém trọng thương một
tên ăng ten cùng pḥng với anh và hiện thời cả Trại
đang lùng kiếm anh mà chưa gặp. Tôi cầu Trời
cho anh thoát nạn và trốn được ra ngoài.
Suốt ngày hôm ấy, từ sáng đến
chiều, tất cả mọi hang cùng ngơ hẻm đến
các giếng nước đều được t́m kiếm
nhưng bóng dáng anh biệt dạng. Cuối cùng người
ta nh́n thấy cây thang mà được bắc để sửa
máng xối hứng nước mưa cho nhà bếp nấu ăn
c̣n dựng đó. Anh nằm chết trên một góc bằng
phẳng của mái nhà bếp như một kẻ đă ngủ
một giấc ngủ yên b́nh. Th́ ra trước khi làm thịt
tên ăng ten anh đă nốc cạn hộp thuốc cảm
Optalidon. Nhưng v́ say thuốc nên anh chém không chính xác và tên ăng
ten đă thoát chết.
Bấy giờ tôi mới hiểu v́ sao anh nói
với tôi hôm trước biết có c̣n dịp nào đánh cờ
với tôi nữa thôi ! Anh đă lấy cái chết để
răn đe những kẻ trở cờ đâm sau lưng
những chiến hữu ! Không hiểu anh theo đạo nào
nên tôi chỉ cầu mong anh Rest In Peace !
Mạch Vạn Niên